Thánh vịnh – Chương 137
1. Bờ sông Ba-by-lon, ta ra ngồi nức nở mà tưởng nhớ Xi-on ;
2. trên những cành dương liễu, ta tạm gác cây đàn.
3. Bọn lính canh đòi ta hát xướng, lũ cướp này mời gượng vui lên : “Hát đi, hát thử đi xem Xi-on nhạc thánh điệu quen một bài !”
4. Bài ca kính CHÚA TRỜI, làm sao ta hát nổi nơi đất khách quê người ?
5. Giê-ru-sa-lem hỡi, lòng này nếu quên ngươi, thì tay gảy đàn thành tê bại !
6. Lưỡi xướng ca sẽ dính với hàm, nếu ta không hoài niệm, không còn lấy Giê-ru-sa-lem làm niềm vui tuyệt đỉnh của tâm hồn.
7. Lạy CHÚA, xin nhớ lại ngày Giê-ru-sa-lem thất thủ, để trừng phạt con cái Ê-đôm. Ngày ấy chúng reo hò : “Phá nó đi, phá cho bình địa.”
8. Gái Ba-by-lon hỡi, đồ trời tru đất diệt ! Phúc thay người xử lại với mi, như mi đã xử với ta !
9. Phúc thay người bắt những con thơ của mi mà đem đập vào đá.