I-sai-a – Chương 15
1. Lời sấm hạch tội Mô-áp. Phải, giữa đêm khuya, thành A Mô-áp bị tàn phá và phải tiêu vong. Phải, giữa đêm khuya, thành Kia Mô-áp bị tàn phá và phải tiêu vong.
2. Mô-áp rên siết tại Nơ-vô và Mê-đơ-va. Người nào cũng để đầu trọc và râu cạo nhẵn.
3. Ngoài phố phường, người ta mặc áo vải thô ; trên mái nhà và tại các quảng trường, mọi người đều rên siết và khóc lóc thảm thương.
4. Khét-bôn và En-a-lê kêu la, tiếng chúng thấu đến tận Gia-hát. Vì thế, lòng dạ Mô-áp run rẩy, hồn Mô-áp cũng run rẩy cho số phận mình.
5. những người dân tị nạn đã đến tận Xô-a và Éc-lát Sơ-li-si-gia. Thật vậy, tại dốc Lu-khít, họ vừa trèo vừa khóc ; quả thế, trên đường Khô-rô-na-gim, họ thốt lên những tiếng kêu than thảm bại.
6. Thật vậy, dòng nước Nim-rim thành nơi hoang tàn ; thật vậy, cỏ úa khô, cây chết héo, màu xanh cũng chẳng còn.
7. Vì thế, những gì đã kiếm được hay để dành, họ đều phải chuyển qua bên kia Thác Liễu.
8. Thật vậy, tiếng kêu la vọng khắp lãnh thổ Mô-áp, tiếng rên siết vang đến tận Éc-la-gim, tiếng rên siết thấu đến tận Bơ-e Ê-lim.
9. Ta sẽ giáng thêm cho Đi-môn những tai hoạ khác nữa là cho sư tử đuổi theo những người Mô-áp thoát nạn và những kẻ còn sót lại trên đất.