1 Sa-mu-en – Chương 18
1. Ông Đa-vít vừa nói với vua Sa-un xong thì tâm hồn ông Giô-na-than gắn bó với tâm hồn ông Đa-vít, và ông Giô-na-than yêu mến ông như chính mình.
2. Hôm ấy vua Sa-un giữ ông Đa-vít lại và không cho về nhà cha ông.
3. Ông Giô-na-than lập giao ước với ông Đa-vít, vì ông yêu mến ông ấy như chính mình.
4. Ông Giô-na-than cởi chiếc áo khoác đang mặc mà cho ông Đa-vít, cho áo, cho cả gươm, cả cung, cả thắt lưng của ông.
5. Khi ông Đa-vít ra trận, mọi nơi vua Sa-un sai ông đi, ông đều thành công, và vua Sa-un đặt ông chỉ huy các chiến binh. Ông vừa lòng toàn dân và cả triều thần vua Sa-un nữa.
6. Lúc quân dân đến, khi ông Đa-vít hạ được tên Phi-li-tinh trở về, thì phụ nữ từ hết mọi thành của Ít-ra-en kéo ra, ca hát múa nhảy, đón vua Sa-un, với trống con, với tiếng reo mừng và tiếng não bạt.
7. Phụ nữ vui đùa ca hát rằng : “Vua Sa-un hạ được hàng ngàn, ông Đa-vít hàng vạn.”
8. Vua Sa-un giận lắm, và bực mình vì lời ấy. Vua nói : “Người ta cho Đa-vít hàng vạn, còn ta thì họ cho hàng ngàn. Nó chỉ còn thiếu ngôi vua nữa thôi !”
9. Từ ngày đó về sau, vua Sa-un nhìn Đa-vít với con mắt ghen tị.
10. Ngày hôm sau, một thần khí xấu của Thiên Chúa nhập vào vua Sa-un, và vua lên cơn xuất thần ngôn sứ ở giữa nhà. Ông Đa-vít đang gảy đàn như mọi ngày và vua Sa-un cầm cây giáo trong tay.
11. Vua Sa-un phóng cây giáo và nói : “Ta phải đâm Đa-vít, ghim nó vào tường mới được.” Nhưng hai lần Đa-vít tránh được.
12. Vua Sa-un sợ ông Đa-vít, bởi vì ĐỨC CHÚA ở với ông và đã rời khỏi vua Sa-un.
13. Vua Sa-un đẩy ông đi xa và đặt ông làm người chỉ huy ngàn quân. Ông dẫn đầu dân.
14. Ông Đa-vít thành công trong mọi công việc và ĐỨC CHÚA ở với ông.
15. Thấy ông thành công lớn, vua Sa-un sợ ông.
16. Nhưng toàn thể Ít-ra-en và Giu-đa mến ông Đa-vít, vì ông dẫn đầu họ.
17. Vua Sa-un nói với ông Đa-vít : “Đây con gái lớn của ta là Mê-ráp, ta sẽ gả nó cho con. Nhưng con hãy tỏ ra là một người can đảm phục vụ ta và hãy chiến đấu những cuộc chiến của ĐỨC CHÚA.” Vua Sa-un tự bảo : “Mình đừng tự tay hại nó, nhưng để tay người Phi-li-tinh hại nó.”
18. Ông Đa-vít thưa với vua Sa-un : “Con là gì, và dòng họ con, thị tộc của cha con là gì trong Ít-ra-en, mà con được làm rể đức vua ?”
19. Nhưng đến lúc phải gả cô Mê-ráp, con gái vua Sa-un, cho ông Đa-vít, thì cô lại được gả cho ông Át-ri-ên, người Mơ-khô-la.
20. Cô Mi-khan, con gái vua Sa-un, yêu ông Đa-vít. Người ta cho vua hay và vua thấy điều đó là phải.
21. Vua Sa-un tự bảo : “Mình sẽ gả con gái cho nó, để con này thành cạm bẫy cho nó, và tay người Phi-li-tinh hại nó.” Vậy vua Sa-un nói với ông Đa-vít lần thứ hai : “Hôm nay con sẽ là rể của ta.”
22. Vua Sa-un ra lệnh cho triều thần : “Hãy nói nhỏ với Đa-vít rằng : ‘Nhà vua có cảm tình với ông và triều thần ai cũng mến ông. Bây giờ ông hãy làm rể nhà vua.’”
23. Triều thần vua Sa-un nói lại những lời ấy cho ông Đa-vít nghe. Ông Đa-vít nói : “Các ông coi chuyện làm rể nhà vua là chuyện không đáng kể ư ? Tôi, tôi chỉ là một người nghèo không đáng kể.”
24. Triều thần vua Sa-un thưa lại với vua rằng : “Ông Đa-vít đã nói những lời như thế.”
25. Vua Sa-un nói : “Các ngươi hãy nói với Đa-vít thế này : Nhà vua không đòi sính lễ nào khác ngoài một trăm bao quy đầu người Phi-li-tinh, để trả thù quân địch của nhà vua.” Vua Sa-un tính dùng tay người Phi-li-tinh mà hạ ông Đa-vít.
26. Triều thần vua Sa-un thuật lại cho ông Đa-vít những lời ấy. Ông Đa-vít thấy chuyện làm rể vua là phải. Chưa hết hạn,
27. ông Đa-vít đã lên đường, đi với người của ông. Ông hạ hai trăm người Phi-li-tinh, rồi đem bao quy đầu của chúng về, đếm đủ cho vua, để làm rể vua. Bấy giờ vua Sa-un gả cô Mi-khan, con gái vua, cho ông Đa-vít.
28. Thấy thế, vua Sa-un hiểu rằng ĐỨC CHÚA ở với ông Đa-vít và cô Mi-khan, con vua, yêu ông.
29. Vua Sa-un càng thêm sợ ông Đa-vít, và vua Sa-un trở thành kẻ thù của ông Đa-vít suốt đời.
30. Các thủ lãnh người Phi-li-tinh ra trận, nhưng mỗi khi chúng ra trận, thì ông Đa-vít thành công hơn mọi bề tôi vua Sa-un, khiến danh tiếng ông lừng lẫy.